CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Vị Hôn Thê Của Thần Chết


Phan_3

“WOWWWWW!!!! Nhà bếp gì mà khủng thế!” tôi kinh ngạc đến 2 con mắt muốn lòi ra ngoài, mặc dù là bạn thân với nhỏ Huyền nhưng thật ra tôi chưa bao giờ bước chân vào ngôi nhà này cả, hồi nhỏ ta còn sống ở đây, mỗi lần sang đây chơi, chỉ đứng ngoài cửa hoặc ra quán nước nói chuyện thôi tại anh trai nhỏ khó tính lại thích sự yên tĩnh nên tôi cũng không dám làm phiền. Bây giờ mới tận mắt chứng kiến cái “hang ổ” phô trương của nhỏ. Tuy căn nhà không lớn lắm nhưng nội thất bên trong thật sự rất tuyệt, gian nào cũng có máy lạnh, tầng 1 cũng là tầng cao nhất trong ngôi nhà, gồm 3 phòng ngủ và 1 nhà tắm. Đúng thật là đầy đủ tiện nghi

“Sời, thua xa cung điện của tôi” tên Chun nói một cách khinh bỉ. Đúng là chảnh hết sức. Nhà người ta đẹp như zậy mà chê, tuy bề ngoài nhìn không có gì lộng lẫy nhưng bên trong khác hẳn, nhà riêng của nhỏ còn như vầy, không biết căn biệt thự của nhỏ ra sao đây? Đúng là tiểu thư tập đoàn Huyền Minh có khác

“…có phone kìa Như, có phone kìa Như…nhấc máy đi…có phone”

-Alô, Huyền gọi Như có chi không?

- À, Huyền chỉ muốn hỏi Như khi nào 2 anh họ Như đến ở thôi, khi nào đến phone cho Huyền để Huyền qua đưa chìa khóa cho

-Bây giờ tụi Như đang ở nhà Huyền nè!

- Hả? Ủa sao mở cửa được zậy?

-À…a…ưm…à thì Như sợ làm phiền Huyền nên kêu người làm chìa khóa đến

- Ừ, vậy thì thôi. À mà bọn Như không cần phải tổng vệ sinh đâu, chỉ cần làm vệ sinh hằng ngày là được rồi, tại hằng tháng sẽ có người đến lau dọn nhà nên nói anh Như khỏi làm chi cho mắc công

- Hèn gì thấy nhà sạch quá trời luôn

- À mà như nè, trong cái cái tủ ở phòng gần ban công có quần áo của anh Huyền để lại đó, mấy bộ đó tuy là hàng hiệu nhưng lỗi mốt rồi nên Như vứt đi dùm Huyền luôn nha còn nếu thích thì cứ đưa cho anh Như mặc đi, sao cũng được

-Vậy hả? Vậy thì hay quá, cám ơn Huyền nhiều nha. Bữa nào nhớ ghé chơi đó! Bye

- Ừhm , bye

“Công nhận nhạc chuông điện thoại của cô hãi hùng thiệt, to y chang cái miệng của cô zậy đó, suýt nữa thì tôi té lầu vì thứ đó đó” tên Chun đáng ghét lại lèm bèm

“Sao anh không té chết luôn đi còn suýt làm gì?”

“Sớx”

“Sớx”

Tôi với hắn kênh nhau

“Đi lên đây tôi cho anh cái này” tôi “ra lệnh” cho hắn lên lầu. Vừa lên tới đã nghe thấy tiếng tên Lui:

“Wow, mấy bộ trang phục này đẹp lạ ghê!” hình như hắn thấy rồi thì phải

“Đó là mấy bộ đồ hàng hiệu của anh hai bạn tôi đó, nhìn chắc 2 anh mặc vừa” tôi thuyết minh thêm

“Thật vậy hả?” tên Lui phấn khích

“2 anh mặc thử xem”

“Đường đường là Thái tử mà tôi lại đi mặc mấy thứ thừa này sao? Không mặc” tên Chun cương quyết không mặc

“Tùy anh, nếu anh cứ mặc cái bộ quần áo đen thùi lùi này thì nay mai cảnh sát cũng sẽ tìm ra thôi” tôi trù ẻo anh ta

“Đúng đấy Thái tử, mấy bộ này trông cũng không tệ. Này, Người mặc thử bộ này xem sao, tôi thấy rất hợp với Người đó” nói xong tên Lui quẳng cho hắn một chiếc áo và một cái quần trong cũng “style” lắm

“Wow, anh Lui mặc bộ này trông hợp quá!” Lui bước ra với 1 chiếc áo sơ mi sọc ca rô trắng-đen và chiếc quần jean dài màu xanh đậm

“Thái tử, trông Người…trông người…”

“Sao? Không hợp à? Thấy chưa, đã nói là không phải phong cách của tôi rồi mà”

“Không…RẤT ĐẸP TRAI LÀ ĐẰNG KHÁC, phải không cô Tuệ Như?”

“Có…có..có có gì đâu mà đẹp…bình…bình thường thôi mà” tôi ấp a ấp úng

“Tôi thấy rất đẹp mà! Không hổ danh là “Thần chết hút hồn” tên Lui càng khen thì mặt hắn càng vênh váo. Haizz, chắc giờ này hắn bay lên tới tầng thứ 9 rồi. Nhưng mà, trông hắn cũng…cũng hơi…hơi đẹp trai đấy chứ…

Chúng tôi xuống nhà bếp:

“Tủ lạnh trống không rồi” tôi mở cửa tủ lạnh ra thấy chẳng còn gì cả

“Cô định tính sao đây? Từ hôm qua tới giờ chúng tôi chưa được ăn gì cả? Vậy mà có người còn nói khoác cho tụi tôi ăn 2 cái bur…bur gì đó nữa chứ. Cô đi mua thức ăn giành cho con người về đây đi” tên Chun này thích ra lệnh cho người khác thật đấy. Đúng là bệnh hoạn mà, không mua thức ăn con người không lẽ mua thức ăn cho động vật hay cái “cỏ đen” quái quỷ gì đó của anh ta à!

“Tôi biết rồi, 2 người ở đây đi, tôi ra chợ, đừng có phá nhà người ta đó, biết chưa?” tôi dặn dò 2 người bọn họ

“Cô cứ yên tâm, tôi không có thói quen phá đồ người khác như cô đâu! Đi thong thả” nói xong tên Chun đi ra phòng khách nằm dài trên ghế sofa. Cầu trời cho có cơn gió độc nào đó thổi qua cho anh biết mặt. Đồ Chun chết bầm

(to be continue…)

CHAP 5: CUỘC DU NGOẠN THẾ GIỚI LOÀI NGƯỜI CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU

Trên đường đi chợ:

“Mình sao thế này, tại sao thấy hắn mặc đồ con người thì mặt mình nóng ran lên. Trước giờ mình rất mê trai đẹp nhưng mấy tên cà chớn như hắn thì đừng mơ, có đẹp cỡ nào cũng không làm Tuệ Như ta chết mê chết mệt được đâu. Nhưng mà, trông hắn… Hơx, thôi bỏ đi, không nghĩ tới hắn nữa. Nên cho bọn họ ăn gì đây ta…, ưm… .A! ăn miến xào cua đi, dù sao mình làm món đó là ngon nhất. Ok, zậy đi” tôi lại lên cơn nói chuyện 1 mình. Bây giờ mua càng cua rồi còn mua nấm, mua miến nữa. Đúng rồi, còn phải mua ít trứng để tủ lạnh, sữa nữa. Haizz, sao nhiều thứ zậy trời, cái túi tiền mình dành dụm bao lâu nay…Huhuhu…Khổ thân tui chưa…

Sau một hồi làm “bà nội trợ đảm đang” tôi xách 2 tay đùm đề bao nhiêu là thứ. Chưa kể còn phát sinh thêm chanh, ớt, gia vị, hành ngò, cà chua… “Nặng chết được, mình chỉ sắm 1 lần này thôi, lần sau bọn họ muốn ăn thì tự mua, bây giờ đi làm rồi, mỗi tháng được mẹ trả tới 1 triệu lựn. Xem như mình chịu trách nhiệm mua thức ăn cho bọn họ lần này vậy. Hic, thiệt thòi quá đi à!!!” tôi lèm bèm

“Te…tò…Te…tò…” tôi đặt một bịch đồ xuống đất, lấy tay nhấn chuông

“Cô về rồi à, sao cô mua nhiều thứ vậy, để tôi xách giúp cô nha!” đương nhiên, người có thể nói năng tử tế vậy không ai khác ngoài Lui

“Cám ơn anh” tôi cảm kích

“Về rồi sao, làm đồ ăn lẹ đi, tôi đói rồi” cái tên cà chớn ngồi như ông tướng ra lệnh cho tôi

“Này, tôi là con sen của anh đó hả, không giúp một tay còn ngồi đó sai khiến. Muốn rửa mặt bằng cà chua không? Các anh cũng không được ngồi thanh thản chờ ăn đâu, mau ra đây học cách nấu nướng cho giống con người nè!” tới phiên tôi ra lệnh. Hơhơ!

“Lui, cậu giỏi bếp núc, ra mà học tập đi để còn nấu cho tôi ăn nữa” đúng là chết tiệt mà tên Chun trốn viện, chỉ giỏi sai khiến người khác

“Nhưng…”

“…” tên Chun trợn mắt

“Dạ vâng, thần xin tuân lệnh” Lui ngoan ngoãn nghe lời

“Sớx, đúng là chỉ biết ngồi chờ ăn. Tôi chống mắt lên xem, sau này không có Lui anh sống thế nào!” tôi mỉa mai hắn ta

“Cô lo cho mình trước đi đồ Kinh Kong” hắn lại chọc điên tôi

“Được thôi, đồ trốn viện” đừng hòng tôi chịu thua nhé

“Cô…”

“Lui chúng ta đi nấu ăn thôi!” tôi đảo ngược tình thế, giành phần thắng về tay. Hahahahaha!!!

“Được, tôi học rất nhanh sẽ không làm cô thấy phiền phức đâu. Hihi!”

“Sời! 2 người ăn ý thật đấy nhỉ!” tên xấu xa kia lại mỉa mai

“Này, anh không nói có ai bảo anh câm không?” tôi quay đầu lại giận dữ quát hắn

“Đúng đấy Thái tử, người đừng chọc cô Tuệ Như nữa mà!” Lui cũng phải lên tiếng cằn nhằn hắn, nhưng cũng đôi chút rụt rè nên cậu ta chỉ nói lí nhí

“Thôi, mặc xác hắn đi. Chúng ta học món đầu tiên nhá, đây cũng là món tôi giỏi nhất đấy – miến xào cua!!!” tôi quảng cáo tài nghệ của mình

“Hoan hô!!! Cuối cùng mình cũng được vào bếp rồi! hahahaha!!!” Lui mừng rỡ, reo lên như con nít

“Được rồi, cái này gọi là nấm. Nấm có nhiều loại nhưng trong món này chúng ta sẽ dùng nấm linh chi và nấm đông cô. Thứ màu đen đen, tròn tròn này là nấm đông cô. Đây là hành ngò, sau khi rửa sạch thì thái nhỏ. Còn đây là miến, miến trong, dai hơn bún và hủ tíu, cũng rất ngon nữa. À, mà ở dưới đó làm thức ăn có nêm nếm gia vị không?” sau một hồi giới thiệu tất cả các nguyên liệu, tôi hỏi

“Cô Tuệ Như ơi, ở dưới đó chúng tôi sống nhờ máu mà. Chỉ có tôi và Thái tử là ăn cỏ và hoa đen thôi”

“Ờ ha! Cũng đúng, không lẽ nêm nếm máu à!” tôi lẩm bẩm

“Đúng là ngu hết chỗ nói!” tên kia lại chõ mũi vào

“Này tên Chun kia, anh có tin tôi cho anh một dao không hả?” tôi lên cơn thịnh nộ, hét lên từ trong nhà bếp vọng ra. Sau khi nghe lời đe dọa hùng hồn của tôi, tên Chun bèn im phăng phắc. Cũng có biết sợ nữa cơ đấy! Đúng là Thần chết cùi mía mà!

“Nghe cho kĩ đây, tránh để nhầm lẫn nhá! Đây là muối, còn cái kia là đường, cái đen đen kia là tiêu, phải xay ra thì mới dùng được, thứ này là hạt nêm cũng giống như bột ngọt vậy dùng để nêm canh. Còn đây là nguyên liệu quan trọng nhất: càng cua. Chúng ta sẽ luộc lên trước rồi mới xào, miến cũng vậy. Bây giờ thì anh đi rửa nấm đi, rửa cả hành ngò vả càng cua nữa. Khi rửa thức ăn phải cho ít muối vào nước rửa cho sạch sẽ, nhớ rồi chứ?”

“Được rồi, tôi đi rửa ngay” Lui nghe theo lời tôi, cầm 2 gói nấm, càng cua và hành ngò ra bồn rửa

“Xong rồi” sau một hồi ì ạch rửa thức ăn, Lui cũng làm xong

“Để tôi xem, ừm được lắm. Lại đây, xem này, đây là cái nồi, cái chảo, dĩa, chén, đũa, muỗng” tôi vừa nói vừa chỉ tay vào những vật dụng để trên kệ

“Luộc hoặc nấu canh thì phải dùng nồi, xào hoặc chiên thì phải dùng chảo, nấu xong thức ăn thì phải để vào dĩa, ăn cơm thì phải dùng chén, gắp thì dùng đũa, múc thì dùng muỗng. Riêng múc canh thì phải dùng cái này, bới cơm thì phải dùng cái này. Anh nhớ rồi chứ?” những vật dụng treo trên giá đều được tôi giới thiệu hết cho Lui

“Ừhm, tôi nhớ hết cả rồi. Ơ, nhưng cơm là cái gì?” anh ta ngu nghê hỏi lại tôi

“À…ừm…cái đó tôi sẽ nói sau với anh!” tôi bối rối trước câu hỏi của Lui

“Ừk” Lui gật đầu

“Bây giờ, anh lấy cho tôi cái nồi, bỏ nước chừng lưng nồi rồi đem lại đây”

“Đây”

“Ừk, bây giờ anh đặt nó lên cái bếp này. Nhấn cái nút đỏ đó, rồi nhấn cái nút ở giữa này” tôi chỉ vào cái bếp từ ở trước mặt anh ta

Lui răm rắp làm theo lời tôi. Sao trông mình giống bếp trưởng quá zậy ta! Hêhê!!!

“Anh bỏ vào nồi mấy bó miến này rồi chờ khoảng 20 phút”

Tíc…tắc…tích…tắc…

“Đủ thời gian rồi đó, anh lấy cái vá này vớt hết miến ra rồi trút vào cái tô này cho ráo nước. Vớt xong thì khoan tắt bếp, anh trút 2 loại nấm vừa mới rửa vào đợi 5 phút cho tái thôi là được” tôi nói

“Ừ” Lui đáp

“Khi xong rồi thì thay nước khác đi cho càng cua vào đợi 30 phút”

Tíc…tắc…tích…tắc…

“Bây giờ anh cũng vớt nó ra y như miến vậy”

“Được”

“Bây giờ anh đặt cái chảo lên bếp, cho 2 muỗng canh dầu này vào rồi đợi 2 phút cho nóng”

“Được”

“Dầu đã nóng rồi thì cho hành vào phi lên, đợi nó vàng và thơm thì cho cua vào, sau đó cho 2 muỗng cà phê hạt nêm, ½ muỗng cà phê muối, đảo đều tay rồi cho nấm và miến vào xào đều lên. Chú ý đừng để miến bị nát đấy” tôi đứng vòng tay hướng dẫn Lui

“Wow, chưa gì đã có mùi thơm rồi, chắc ngon lắm đây!!!” Lui phấn khích ra mặt

“Xong rồi đó, bây giờ anh chia đều phần miến này vào 3 dĩa”

“Được”

“Món này phải ăn kèm với nước tương. Đây là nước tương, anh xịt nó ra một cái chén nhỏ. Vậy là đã xong món miến xào cua rồi đó” tôi hớn hở chờ được nếm thử tài nghệ giảng viên của mình và tài năng đứng bếp của Lui

“Cô nếm thử đi!” nói xong Lui dùng đũa gắp vài cọng miếng đút tôi

“Ưm…ngoam…ngoam…NGON LẮM!!!” tôi tấm tắc khen

“Thiệt hả? Để tôi nếm thử. Ưm…ngoam…ngoam…Đúng là ngon thật đó!!!” Lui phấn khởi ra mặt

“Trông 2 người tình tứ quá ha! Rất hợp đó, lại còn đút cho nhau ăn nữa chứ. Hay tôi gả Lui cho cô nhé Kinh Kong” anh ta đứng nhìn 2 chúng tôi mỉa mai

“Cũng được, ít ra Lui rất nghe lời lại tử tế không có thói quen đâm chọt người khác như tên trốn viện nào đó” tôi lấy tay mình vòng qua tay Lui, dẩu môi rủa xéo anh ta

“Cô…” anh ta tức đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, không nói nổi nên lời

“Thôi được rồi, mau ra ăn thôi, 2 người đừng cãi nhau nữa” Lui ngại ngùng lấy cánh tay ra, khuyên can 2 chúng tôi. Đúng là nhát hết sức

Chúng tôi ngồi vào bàn ăn:

“Wow, trông hấp dẫn thiệt đấy” tôi khen tấm tắc

“Hớx, đúng là mèo khen mèo dài đuôi mà” lại bới móc, người như anh ta mà cũng biết dùng câu thành ngữ này à. Thôi, nhịn cho qua chuyện, trời đánh tránh bữa ăn mà!

“Ăn thôi!” Lui hồ hởi. Mọi người chúng tôi ai nấy cầm đũa lên thưởng thức món ăn ngon tuyệt (hihi! Tự tin)

“Thái tử, Người thấy thế nào ạ?” Lui quan tâm hỏi

“Cũng thường thôi, tại đói nên thấy cũng thường chứ no thì chắc món này dở tệ” tên Chun chảnh chẹ đáp. Zời ạ, thường mà ăn cứ như chưa từng được ăn ấy. Ờ mà cũng đúng, hắn có bao giờ ăn được món này đâu, thảm nào… Chậc chậc chậc…

“Ăn xong rồi!” tôi la lên

“Đúng là Kinh Kong nên ăn khỏe thật đấy!” người phát ngôn ra câu đó khỏi nghĩ cũng đoán được là ai rồi

“Người nói gì vậy, phần ăn đều được thần chia đều mà!” Lui bênh tôi

“Lui, ở đây ai là người thân hơn với ngươi hả?” tên Thái tử nhìn Lui với cặp mắt đe dọa

“Ờ thì là Thái tử chứ còn ai….” Lui phụng phịu

“Thôi, ăn xong thì bỏ chén dĩa vào chiếc máy rửa bát này nhé! Nhấn nút đỏ là xong” tôi đến cạnh chiếc máy rửa chén hiện đại của nhà nhỏ Huyền rồi nói

“Ủa, cô định về à?” Lui hỏi tôi

“Ừhm, chiều nay tôi phải đến viện mồ côi, các anh tự lo liệu lấy đi” tôi nói đi ra cửa

“Làm cứ như cô là người lương thiện vậy!” lại bới móc

“Kệ tôi. Tạm biệt nhé Lui” tôi không thèm chào tên Chun lấy một cái

“Đi thong thả nhé!” Lui nói vọng ra

“Ra khóa cửa đi nè!” nói rồi tôi đi về luôn

Về đến nhà…

“Con về rồi đây! Ủa, sao quán chẳng có khách gì cả vậy? Ế thật!” tôi lẩm bẩm

“Về rồi sao, mẹ dọn cơm cho con nhé!” mẹ từ trong phòng bước ra ân cần hỏi han

“Dạ thôi, con ăn bên nhà bọn họ rồi ạ!” tôi đáp

“Họ thế nào rồi? Chỗ ở thuận tiện không con?” mẹ ân cần hỏi

“Vâng mẹ, chỗ rất tiện lại còn đẹp, thoải mái nữa, đấy đủ các thiết bị luôn. Đúng là nhà giàu có khác!” nói xong tôi vào phòng lấy cái ba lô ra chuẩn bị đi đến viện mồ côi

“Con đi đến viện mồ côi à?” mẹ hỏi

“Dạ, lâu rồi con chưa đến thăm tụi nhỏ, con tính chiều mới đi nhưng thôi!” tôi đáp

“Ừhm, con ráng về sớm nhé!” mẹ dặn dò

“Ở nhà có chuyện gì mẹ nhớ gọi con nhá! Thưa mẹ con đi!” tôi chào mẹ trước khi ra khỏi cửa

“Ừk, con đi đi. Sẵn mua chút quà cho tụi nhỏ nữa nhá!”

“Dạ, con biết rồi ạ!” nói xong tôi đi tàn tàn ra đầu đường đón xe ôm

“Mua gì cho tụi nhỏ đây ta? Hay mình ghé tiệm bánh ngọt của chú Năm mua ít bánh su nhỉ! Tụi nhỏ thích món này nhất mà! Quyết định zậy đi!” tôi lẩm bẩm

“Con chào chú ạ! Chú lấy con 2 hộp bánh su lớn nhé!” tôi đẩy cửa vào tiệm bánh

“Được rồi, lại đi thăm tụi nhóc à?” chú Năm hỏi tôi

“Vâng, lâu rồi cháu không đến thăm tụi nó” tôi lễ phép đáp

“Của cháu đây! Lấy cháu 200, chú tính rẻ rồi đấy!” chú Năm đưa 2 hộp bánh được bọc ngoài bằng 1 cái bao xốp to cho tôi

“Con cám ơn chú! Con đi nhé!” tôi chào chú rồi ra khỏi tiệm, chú Năm nhìn theo tôi ra ngoài cửa mỉm cười, lẩm nhẩm gì đó không biết

“Chắc tụi nhỏ sẽ thích lắm đây! Chị tụi mày thương nên mới mua cho đó! Trời ạ, từ sáng tới giờ tốn hết bao nhiêu tiền, túi tiền mình sắp cạn cũng không chừng. Hichic, thật bất công, 1 tháng mình chỉ được có 1.500 mà bọn họ mỗi người lại được tới 1 triệu lựn. Mình làm ở quán lâu hơn bọn họ chứ bộ, mới vô mà mẹ đã cho lương nhiều đến thế rồi! Mình mà không ăn chắt hà tiện thì làm gì có tiền để tiêu vặt. Mà mẹ cũng phải bỏ tiền ra nhiều quá đấy chứ, mỗi tháng đến những 3.500. Haizz, tội nghiệp mẹ!” tôi lẩm bẩm

“Cô đi đâu thế!”

“ÁAAA!!! Giật cả mình!”

“Anh làm gì ở đây?” tôi hỏi cái tên mới từ trên trời rớt xuống

“Tôi muốn đi chơi!” tên Chun chết tiệt ấy từ đâu bay ra rồi nói với tôi một câu lãng xẹt

“Anh muốn đi chơi là việc của anh, tự nhiên nói với tôi làm gì. Với lại lần sau đừng có xuất hiện bất ngờ thế nữa, bộ anh muốn tôi lòi tim ra ngoài rồi lăn đùng ra ngất xỉu mới chịu hả?” tôi gắt lên với hắn. Mỗi lần gặp hắn là y như rằng tôi cao huyết áp, chắc có ngày mình tai biến chết mất

“Biết rồi, biết rồi. Nói nhiều quá đi mất! Cô đi chơi hả?” lần đầu tiên hắn ăn nói đàng hoàng thế đấy! Chắc đang có âm mưu gì đây!

“Không phải đi chơi, tôi đến viện mồ côi dạy võ” tôi liếc hắn rồi đi tiếp

“Vậy mà bảo không phải đi chơi! Cho tôi theo với!” tên Chun bám đuôi theo tôi, làm bộ năn nỉ

“Thôi đi, ớn da gà quá, anh làm như anh là con nít ấy. Khỏi năn nỉ, anh không được đi” tôi kiên quyết từ chối hắn

“Tại sao tôi lại không được đi! Chắc cô sợ tôi làm tụi nhỏ sợ chứ gì, đừng lo tôi rất thích con nít với lại tôi sẽ không để lộ chuyện đâu!” tên Chun phân bua

“Dù sao anh cũng không được đi” tôi vẫn rất quyết tâm

“Không thích, nếu cô không cho tôi đi một cách minh bạch, thì tôi đi lén lút vậy, tôi sẽ biến hình trước mặt tụi nhỏ như mới làm với cô vậy! Cô thấy sao? Có cho tôi đi chơi không thì bảo?” hắn dám đe dọa mình hả

“Được, anh tuyệt đối không được hối hận đó” tôi trừng mắt với anh ta cảnh cáo. Đúng là trẻ con hết sức. Tôi đi trước bỏ lại cái đuôi đang tung tăng ở đằng sau

“Này, cầm cái này đi” tôi đưa cho hắn 2 hộp bánh vừa mới mua

“Tại sao tôi phải cầm?”

“Tại vì anh không hối hận khi đi với tôi mà!!” tôi cười ma mãnh nhìn hắn. Hắn dựt phắt 2 hộp bánh rồi nhăn nhó đi theo sau tôi

Chết, nếu có một mình tôi thì đi xe ôm được, còn thêm hắn không lẽ phải đi taxi sao? Không được, tốn nhiều tiền quá. Từ đây tới đó cũng đâu có quá xa. Được lắm, đi bộ đi Chun chết bầm…

“Này Kinh Kong, tôi mỏi chân quá, sao đi hoài mà chưa tới vậy?” tên Chun mặt mày méo xẹo rên rỉ

“Ráng chịu đi, còn 2 ngã tư nữa lựn” hichic, anh làm như có mình anh mỏi chân vậy. Đáng lẽ tôi là bỏ anh lại rồi leo lên xe ôm đi cho khỏe nhưng lại sợ anh gây chuyện nên tôi mới phải chịu khổ chung zới anh như vầy nè! Còn dám than nữa. Sao bình thường đi xe thấy nó cũng gần mà giờ đi bộ thấy xa lắc xa lơ zậy trời!!!

“Tại tôi không biết đường thôi! Chứ không tôi đã sử dụng phép thuật từ lâu rồi!” hắn ta phụng phịu

“… Ahahahahaha, wahahahahahaha,…trông anh vừa thảm vừa tức cười nữa…Hahahahaha…” tôi quay lại thì thấy hắn ta đi như người què ấy, mặt mày đầy mồ hôi lại vác theo bịch bánh trông thảm thật. Mắc cười quá đi à…

“Cười cái gì mà cười hả?” tên Chun giận dữ nhìn tôi

“Mắc cười thì cười thôi, anh cấm tôi à! Hahahaha, để xem tôi và anh ai trông giống Kinh Kong hơn nhé!” tôi chọc tức hắn

“Trần Tuệ Như, cô có im đi không hả?” hắn ta điên tiết gào lên

“Hahahahahahaha, trông anh giận lên giống Kinh Kong mặt khỉ lắm đấy, hahahahahaha” tôi cười ngặt nghẽo

“Này, con nhỏ kia, cô muốn chết hả?” đột nhiên hắn ta gào toáng lên, rượt theo tôi. Chết rồi…

“Có ngon thì đứng lại, để tôi bắt được cô thì tôi sẽ hút máu cô đó, biết chưa hả???” hắn ta la làng lên giữa đường. Đúng là không biết xấu hổ gì cả! Trời ạ, tôi không quen anh ta đâu, đừng nhìn nữa

“CÓ ĐỨNG LẠI KHÔNG THÌ BẢO” hắn còn hét to hơn nữa. Đúng là đứt dây thần kinh xấu hổ rồi. Chạy mau thôi. Tôi tăng tốc…Mình phải qua đường nhanh mới được, nhục nhã quá đi, đúng là đồ trốn viện mà

“KHOAN ĐÃ…COI CHỪNG” đột nhiên tiếng la của ai đó vọng lại sau lưng tôi. Nói gì vậy nhỉ???

Một cánh tay từ đâu kéo tôi vào lòng. Chiếc xe mô tô chạy như bay xẹt qua sau lưng tôi như xé gió

Thình thịch…thình thịch…

Khoan đã, tôi…tôi…đang…ai…ai…ai đang ôm…ôm mình…thế nhỉ????????

(Mời các bạn đón xem chap 6)

CHAP 6: HOÀNG TỬ BIẾN THÁI VÀ TIỂU THƯ GIAN TÀ

“ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA” đồng thanh hét lớn

Tôi và tên Chun dê sồm nhảy chổm ra

“Này, đồ dâm dê, anh thấy con gái nhà người ta hiền lành, dễ thương, xinh đẹp, quyến rũ, nóng bỏng…nên nổi máu tà HẢ?????????” tôi quát vào mặt hắn ta, để 2 tay thành hình dấu nhân trước ngực

“Cái gì? Này cô đừng có tự tin thái quá nhé! Nếu không có tôi cô “đu căm” từ lâu rồi lại còn…Tức quá…lại…lại còn cả cái động tác kia nữa hả?” anh ta tức đến nỗi bốc khói lên đầu, dậm chân cái đùng xuống đất

“Bộ tôi ngu hay sao mà để mình bị “đu căm”, còn anh nữa, tại sao… tại sao lại “chạm vào cơ thể tôi”, anh đúng là TÊN…TÊN BIẾN THÁI” tôi vẫn giữ nguyên tư thế “bảo vệ thân thể”

“Cô…cô…đồ thần kinh, đầu óc đen tối, suốt ngày chỉ tưởng tượng lung tung, nếu không phải cứu cô tôi cũng không thèm đụng vào cái “thân thể” gì đó của cô đâu. Lại còn nói mình không ngu, đi đường thì sớn sác, không thèm nhìn trước nhìn sau. Bộ cô tưởng tôi thèm… thèm… ôm cô hả? Cô nhìn lại mình coi, từ trên xuống dưới chẳng có gì cả, lại còn tự khen mình “nóng bỏng”, về nhà tự soi gương đi nha, còn không thì đi mua thuốc uống đi cho xuống cơn. Đúng là cái đồ…cái đồ…đồ đu dây điện” anh ta đưa mắt nhìn mấy cái dây điện mắc ngang qua trên đầu tôi nảy ra một ý tưởng “hay ho” vô cùng

“Anh…anh…” tôi tức quá, máu dồn lên đến não, suýt nữa thì ngất vì tăng xông. Việc duy nhất bây giờ tôi muốn làm là bay vào đấm vào mặt anh ta tới tấp (mặc dù không nằm trong chuyên môn), bóp cổ cho anh ta chết luôn. Tôi trù cho anh ra đường thì bị xe công - tay - nơ cán chết, còn không thì dấp phải cục đá hay cái gì đó rồi ụp mặt vào đống phân ngẹt thở tức thì. Tôi nhìn anh ta với con mắt nguyền rủa. Tôi và tên Chun biến thái kia nhìn nhau bắn tia lửa điện (đương nhiên không phải tia lửa “ái tình”)

“Ủa, không phải là Tuệ Như đây sao?” một giọng nói ấm áp, hiền hậu vang lên khiến tôi “dập lửa” quay đầu lại nhìn

“Đây là…Ơ, viện trưởng. Con chào cô ạ!” tôi lễ phép chào cô Mai-viện trưởng viện mồ côi Nhân Tâm nơi mà tôi dạy võ

“Con đứng đây làm gì thế? Đây là…?” cô Mai đưa mắt nhìn cái tên “chúa đảng dê sồm” đứng sau tôi

“Dạ đó là anh họ con, anh ta cũng “nhân đạo” lắm ạ, muốn cùng đến đây thăm mấy đứa nhỏ với con” tôi nói 2 chữ “nhân đạo” mà muốn “ói thầm”, nhân đạo thấy ớn, biến thái cấp độ cao thì có

“Gật…” tên Chun gật đầu chào

“Ờ, cô chào con, hồi nãy cô thấy mấy con nói chuyện vui quá, 2 anh em thân nhau quá hen. Thôi, mình qua đường đi!” “vui” thật đấy cô ạ, đúng là “thân thiết”. Nghe xong câu nói của cô Mai mà nước mắt tôi chảy ngược trong lòng. Hichic, con mà là em họ hắn thì con tự sát lâu rồi

“Đến rồi này! Để cô gọi người mở cửa. Cô Lan ơi, ra mở cửa giúp tôi cái…” cô Mai gọi

“Vâng, tôi ra liền…” tiếng nói từ trong cô nhi viện vọng ra

“ Lạch cạch…cạch…”

“Cháu chào cô ạ” đồng thanh sau đó thì kênh nhau

“Ừ. Ơ… là Tuệ Như đây sao? Lâu quá mới đến chơi hả con?” cô Lan mỉm cười hỏi


Phan_1
Phan_2
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Duck hunt